Kiều Giang

CÒN MÃI RA ĐI



 


hơi thở hồng hoang
thổi qua miền vô sắc
thổi qua vùng thâm u
nghe đâu đây tiếng sáo diều dằng dặc
buổi sơ nguyên



ta mang trần ai trên lưng
đi tìm Em
trong đám mây
trong tiếng chim
trong đêm hoang
hành trang chỉ toàn là con chữ
mòn chân thế kỷ



Em chưa trả lời ta, những mộng mị khai nguyên
Bàn tay cháy sạm hồn nhiên con chữ
ta hôn lên màu trinh nữ của đêm
gió hồng hoang vẫn thổi từng cơn
thánh thiện
ta ôm trời đất trống không bước đi giữa vòng xoáy của thời gian



ta chưa có Em, chưa có mặt trời
chỉ nghe tiếng ma trơi khóc cười trong gió
nghe từng cơn nắng Ngọ thiêu đốt suy tư
Ta vẫn bước đi cùng những dòng sông
lạc loài giữa đôi bờ tất mệnh
máu Nhị Nguyên chảy qua Bình Minh
chảy qua Hoàng Hôn
chảy vào màu đêm thân phận
tư duy còn đầy vệt máu quanh người
ta không muốn nhìn thấy máu,



ta đi tìm Em, hỡi vô thỉ vô chung
vô thanh vô hình
vô sắc
ta mãi đi tìm Em
nhưng than ôi, Em đã lừa dối ta,
vì ta biết không có chân trời,
và cũng không ai trả lời
bao giờ có điểm cuối của thời gian…
 29/12/15

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 2 tháng 3 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "CÒN MÃI RA ĐI"